Văn học
-
Vĩnh Biệt, Cảm Ơn Vì Đã Cho Ăn Cá
Tám năm lưu lạc trong Vũ Trụ, và đây, Arthur Dent lại được đĩa bay thả xuống một hành tinh nhỏ sau một chuyến quá giang dài dằng dặc băng qua dải Ngân Hà. Giữa đêm đen mịt mùng. Trong dông tố bão bùng. Anh đứng chờ.
Một chiếc ô tô lướt qua.
TRÁI ĐẤT! Quê nhà đây ư? Chẳng phải hành tinh xanh lơ xanh lá này đã bị san phẳng để xây đường cao tốc liên không gian rồi sao? Có lẽ nào bao nhiêu năm tháng bị quăng quật nhừ tử trong Ngân Hà vừa qua chỉ là một “ảo giác”?
Dẫu những màn trào phúng đặc sệt Anh vẫn là không khí bao trùm series Bí kíp quá giang vào Ngân Hà, cuốn thứ tư của bộ truyện dễ dàng đứng tách biệt và nổi bật. Chính ở đây, độc giả yêu thích những câu chuyện có hậu sẽ tìm được cho mình một cái kết thỏa mãn cho một cuộc phiêu lưu kỳ thú nho nhỏ và một mối tình bay bổng lãng mạn. Vĩnh biệt, cảm ơn vì đã cho ăn cá – đừng để cái tên có vẻ tưng tửng đánh lừa, vì các bạn sẽ nao lòng trước vẻ đẹp và sự quyến rũ ngọt ngào của nó.
-
Lấy Người Mình Yêu, Làm Điều Mình Thích
Cuốn sách là tập hợp nhiều câu chuyện ngắn và bài viết về phong cách sống, cổ vũ các bạn trẻ hãy thẳng thắn đối diện với bản thân, đừng phí hoài tuổi trẻ để làm vừa lòng những kỳ vọng của người khác, hãy sống theo cách mình muốn, làm điều mình thích, vì chúng ta chỉ có 1 cơ hội sống trên thế gian.
-
Khu Vườn Mùa Hạ (Kazumi Yumoto)
Những tưởng mùa hè năm lớp Sáu sẽ trôi đi trong êm ả, Kiyama, Yamashita và Wakabe đều không ngờ chúng đang đứng trước ngưỡng của cuộc đời. Cuộc gặp gỡ với “ông cụ”, người suốt câu chuyện không hề được nêu tên, đã đem đến cho ba đứa trẻ một tình bạn kỳ lạ. Có lẽ, đó là lần đầu tiên chúng kết bạn với người lớn, và đó là một mối quan hệ bình đẳng theo đúng nghĩa. Ba đứa giúp ông sửa nhà, chăm sóc vườn hoa, giặt và phơi quần áo… bù lại chúng được ông dạy gọt lê, dạy học chữ Hán, và trên hết, chúng học được rằng việc già đi, lưng còng xuống, mặt nhiều nếp nhăn cũng mang ý nghĩa. Ba đứa trẻ dần phải tự đối mặt với những thắc mắc của chính bản thân chúng về cuộc sống, những điều mà, có khi sống gần trọn cuộc đời người ta vẫn chưa hiểu nổi.
-
Mùa Thu Của Cây Dương (Kazumi Yumoto)
Mùa hè năm lên sáu tuổi, gia đình mẹ con Chiaki lâm vào cảnh khốn cùng. Mẹ cô bé quá đỗi tiều tụy không thể chăm lo nổi cho Chiaki nhạy cảm và đang khủng hoảng bởi sự đi bất ngờ của bố. Nhưng, từ sau khi dọn đến khu căn hộ cho thuê có tên Cây Dương, Chiaki dần tìm lại hạnh phúc tuổi thơ tưởng chừng đã mất, nhờ có bà cụ chủ nhà – khó tính, nấu ăn dở, ưa sạch sẽ, hay dọa trẻ con… nhưng âm thầm tốt bụng. Thời gian thấm thoắt trôi, hai mươi năm sau Chiaki nhận được tin bà qua đời. Trên hành trình quay về dự đám tang bà, dòng ký ức ngọt ngào của những tháng ngày sống tại Cây Dương lặng lẽ ùa về. Nơi đây, cô đã tìm ra một sự thật, về chính bản thân cô, về mẹ cô, và nhất là về bà cụ, người dù đã mất đi nhưng sẽ mãi luôn còn ở đó. Và một mùa thu nữa lại trải lá vàng lên khu căn hộ Cây Dương.
-
Organ Mùa Xuân (Kazumi Yumoto)
Kiriki Tomomi bước vào kỳ nghỉ xuân trước khi lên cấp 2 với nhiều khúc mắc. Bố mẹ đã ly thân do cuộc chiến triền miên với gia đình hàng xóm. Bà nội qua đời mới đây khiến cô bé chìm đắm vào sầu muộn và những giấc mộng lạ lùng. Ở nhà cả ngày chỉ có ông nội luôn lủi thủi với những việc riêng và cậu em Tetsu còn nhỏ nhưng ương bướng. Thế nên khi Tetsu bắt đầu rời khỏi nhà lang thang khắp thành phố với một sứ mệnh kỳ lạ: tìm mèo ốm, Tomomi liền đi theo bảo vệ em…
Những cuộc phiêu lưu của hai đứa trẻ trong thành phố đã khiến Tomomi vụt thay đổi, cô hiểu hơn những người xung quanh, hiểu hơn chính mình. Và, cuốn sách đã như một cung đàn trong trẻo, đẫm dư vị mát lành và chơi vơi của mùa xuân, cho người đọc đắm chìm vào muôn vàn cảm xúc ngây thơ, để khi tỉnh lại sực nhận ra, lá đã xanh, hạ đã sang, và cô bé con kia đã lớn tự lúc nào.
-
Là An Ủi – Matt Haig
“Không có gì mạnh mẽ hơn một hy vọng nhỏ bé không bỏ cuộc.”
“Là An Ủi” là chiếc bè cứu sinh của Haig. Cuốn sách là những nhắc nhở nhẹ nhàng mà sâu sắc của Haig đối với bản thân trong tương lai rằng mọi thứ không phải lúc nào cũng đen tối như chúng ta tưởng. Kết hợp lịch sử, khoa học, kinh nghiệm của bản thân,… Haig mang đến sự ấm áp và ủi an, nhắc nhở chúng ta sống chậm lại và đánh giá cao vẻ đẹp cùng sự vô thường của tồn tại.
Cuốn sách đã lọt vào danh sách best-seller của The New York Times, được The Washington Post kể tên trong danh sách những cuốn sách ủi an nhất năm 2021.
-
Hố
Stanley Yelnats bị dính lời nguyền, một lời nguyền được truyền từ đời cụ-cố-ăn-trộm-heo-vô-dụng-đáng-tởm nhà nó cho đến tận bây giờ. Một ngày nọ Stanley bị đôi giày của cầu thủ bóng chày nổi tiếng rơi trúng đầu, mọi người đều nghĩ nó lấy cắp, vị thẩm phán cho Stanley chọn một trong hai: vào tù hoặc đến trại Hồ Xanh. Stanley không muốn phải vào tù.
Ở trại Hồ Xanh – một vùng đất khô cằn – tất cả những đứa trẻ được cho là hư hỏng như Stanley phải đào những cái hồ từ ngày này sang ngày khác, báo lại tất cả những gì chúng tìm được. Quản giáo ở trại bảo rằng chúng phải đào để bồi dưỡng nhân cách. Nhưng mọi chuyện có phải chỉ đơn giản như vậy? Stanley dần nhận ra bên dưới những cái hố chứa đựng một sự thật đã được chôn giấu hơn trăm năm qua, từ những ngày Hồ Xanh còn đầy ắp nước trong veo…
“Cuốn sách như một trò chơi ghép hình thông minh.” – The New York Times
“Kết cấu sáng tạo cùng với những nhân vật khó quên đã tạo nên một câu chuyện xuất sắc.” – Book Magazine
-
Cuốn sách và tôi
Quyển “Thú chơi sách” của nhà văn – học giả Vương Hồng Sển được in năm 1960 và cái tên sách đó đã trở nên quen thuộc với nhiều người, nhiều thế hệ. Ngày hôm nay, tức đúng 50 năm sau lần in đầu của “Thú chơi sách” – khi mà cụ Vương cũng đã ra người thiên cổ từ lâu – một di cảo đặc biệt của ông được xem như “Thú chơi sách, quyển 2”, với nhan đề Cuốn sách và tôi được xuất bản. Có lẽ điều này cũng gây nên một cảm xúc đặc biệt đối những độc giả mong đợi nó từ lâu. Còn với những bạn đọc trẻ, cuốn sách này chắc hẳn là một “món ăn tinh thần” mới lạ, bổ ích.
Cụ Vương Hồng Sển viết Cuốn sách và tôi trong năm 1984, như là một sự “tỏ bày cảm tình riêng với sách” – trút hết nỗi lòng, kinh nghiệm viết và đọc sách; một chút tiếc nuối cho những cuổn sách có số phận long đong, cũng như cho bản thân ông không còn nhiều thời giờ để lang thang trong thế giới bao la khôn cùng của sách… Những ghi chép của ông về thú chơi sách bao giờ cũng gắn với một kỷ niệm nào đó trong quá khứ, chuyện riêng tư lẫn câu chuyện chung của thời cuộc (như chuyện “thu gom sách” vốn gây tranh luận một thời), dẫu đã xa xôi nhưng khi đọc lại vẫn khiến chúng ta bâng khuâng không ít…Với cụ Vương Hồng Sển, chơi sách cũng như những thú chơi khác, vẫn thường có những lúc thăng trầm, và người chơi tùy cảnh tùy thời phải biết cách giữ cho lửa say mê không tắt, và với một người chơi có lòng đam mê thực thụ thì cho dù hoàn cảnh nào họ vẫn tìm thấy được lạc thú.
Cũng vì cái tình yêu sâu đậm đó, mà qua thòi gian, thú chơi sách của cụ Vương đã được nâng lên thành một nghệ thuật, với tất cả sự sâu thẳm của nó. Trong nghệ thuật chơi sách của ông, có thể thấy được sự hòa trộn của tính tài tử (chơi sách) và tính bác học (đọc sách). Ông thường đánh máy những đoạn văn, những sử liệu từ nhiều loại sách đông tây kim cổ, lưu lại phòng khi sách bị mất hay thất lạc; lúc rỗi rảnh, ông lại dịch ra tiếng Việt, vừa thỏa cái thú văn chương, vừa để nhẩn nha thưởng thức…; nhờ vậy mà chúng ta lại có cơ hội đọc được những bài tuyệt hay chứng tỏ trong lĩnh vực dịch thuật ông cũng là một bậc thầy. -
Bên nhau trọn đời
Vì một bí mật đau buồn trong quá khứ, Triệu Mặc Sênh và Hà Dĩ Thâm chia tay khi tình yêu giữa họ vừa chớm nở. Dù xa cách nhưng tình yêu của Dĩ Thâm vẫn luôn hướng về Mặc Sênh. Bảy năm sau, Hà Dĩ Thâm đã là một luật sư nổi tiếng, còn Triệu Mặc Sênh trở thành nhiếp ảnh gia. Sau cuộc hội ngộ tại siêu thị, hai người một lần nữa bước vào cuộc sống của nhau, nhưng nỗi đau từ lần chia tay trước đấy vẫn còn đó.
Cuối cùng, dù có chạy trốn như thế nào, muốn quên anh ra sao, số phận vẫn để Mặc Sênh về bên Dĩ Thâm. Một cuộc hôn nhân tưởng chừng hoang đường nhưng lại trói buộc hai con người ấy lại với nhau một lần nữa. Mọi hiểu lầm đều được hóa giải, hạnh phúc lại tràn ngập như ánh nắng mùa xuân.
Một chuyện tình không quá đau thương, không quá phức tạp nhưng lại khiến người đọc mãi không thể quên. Bên nhau trọn đời đã trở lại với ấn bản kỷ niệm mười năm kể từ lần đầu phát hành tại Việt Nam cùng diện mạo mới. Nội dung sách đã được bổ sung một vài tình tiết chưa từng có trong phiên bản trước, đồng thời in kèm lời chúc cùng chữ ký của tác giả Cố Mạn và bộ 5 tranh màu minh họa của họa sĩ ENO Hà Hà Vũ.
-
Ai-Len – Vũ Khúc Mùa Hè
Liam nhìn cây cầu. Trước mắt anh là hình ảnh Fiona tươi vui nhảy thiết hài, kéo anh nhảy chung và bắt anh hứa hằng năm sẽ cùng cô nhảy tại nơi này bởi như vậy sẽ “lãng mạn hơn cả Gerry và Holly”. Câu trả lời trở nên chơi vơi theo nhịp chân của Liam bước lên cầu:
– Cho đến lúc cả hai… không thể tiếp tục đi cùng nhau được nữa…
Di đang xuống cầu để quay về điểm hẹn, ngang qua Liam lúc anh nói lời cuối. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, một sâu thẳm, một trong veo đều phảng phất nỗi buồn.
Hai chiếc xe trước sau cùng đưa du khách đến Glendalough – một thung lũng sông băng thuộc vườn quốc gia hạt Wicklow, nổi tiếng bởi thiên nhiên tươi đẹp và là vùng đất tu viện thời Trung cổ được thánh Kevin thành lập vào thế kỷ thứ 6. Đây được xem là một trong những tu viện Cơ đốc giáo đầu tiên của hòn đảo ngọc lục bảo này. Trải qua hàng trăm năm, chỉ còn nhà thờ đá St. Kevin với tòa tháp tròn nằm trong khu cổ mộ, tĩnh lặng giữa không gian yên bình. Di dạo quanh khu thánh tích rồi men theo đường mòn ra hồ. Nằm ở độ cao 130 mét so với mực nước biển và được bao quanh bởi những ngọn núi, hồ mang chút tịch mịch và bí hiểm với mặt nước phẳng lặng được phủ vây bởi những lớp sương mỏng mờ ảo.
Để du khách có hai giờ tự do khám phá, Liam leo lên ngọn đồi, lướt mắt nhìn cảnh vật xung quanh và hướng ra hồ Glendalough. Đôi mắt anh bị hút bởi dáng ngồi cô đơn của Di ở ven hồ. Từ ngày quen Fiona, trái tim anh chưa bao giờ lỗi nhịp, dù công việc khiến anh luôn tiếp xúc với nhiều nữ du khách xinh đẹp, lắm tiền và đa dạng tính cách từ khắp nơi trên thế giới. Vậy mà giờ đây, anh lại có chút lưu tâm đến một cô gái không nhìn rõ mặt. Liam tự cười mình, có lẽ là chút tò mò mang tính nghề nghiệp, khi thấy một du khách bỏ tiền đi du lịch nhưng lại có vẻ hờ hững với mọi thứ xung quanh. Kinh nghiệm cho biết phần lớn là do tình cảm gây ra. Chỉ có tình cảm mới khiến con người đôi khi từ bỏ mọi thứ, buông bỏ bản thân. Có kẻ sống theo kiểu phá phách, trụy lạc; có người cố tìm quên trong công việc; có kẻ tự gặm nhấm nỗi đau; có người mạnh mẽ đối diện, quyết tâm thay đổi để sống tốt hơn mỗi ngày. Dường như cô gái kia đang ở vùng giao thoa của đối tượng 3 và 4, cố vượt qua nhưng bị hồi ức kìm chế. Còn anh, anh đang ở đâu?
Di đứng dậy, quay người bước đi, bất ngờ thấy dáng Liam chênh vênh trên đồi. Vẻ lãng tử mang chút phong trần tạo chút ấn tượng với cô. “Nếu một ngày nào đó gặp người tài giỏi hơn, quyến rũ hơn Dương thì sao?”, đôi khi Dương hỏi cắc cớ vậy đó. Di mỉm cười: “Thì bỏ đi thôi!”. Và Di đi thật, để lại ánh mắt Liam đằng sau.
-
Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất
Cuốn sách là tập hợp những mẩu chuyện ngắn ấm áp và hài hước, giống như một cuốn nhật ký ghi lại quãng thời gian yêu nhau của hai nhân vật chính Tiểu Bố và Tam Gia. Họ quen biết nhau từ năm đầu cấp ba, và chính thức trở thành người yêu khi học năm nhất đại học. Tiểu Bố và Tam Gia do hoàn cảnh học tập và công việc nên yêu xa suốt 8 năm. Tuy một người ở đất bắc, một người nới trời nam, nhưng cả hai người vẫn luôn cố gắng duy trì và vun vén cho tình yêu này.
Nhân vật được lấy hình mẫu từ tác giả và chồng.
-
Vì Tình Yêu Phù Phiếm
Trở về sau cái chết của người bố, Răng Nhọn – một nhà văn cô đơn và mẫn cảm đã phát hiện một nửa con người mình dần biến mất, đó là lúc anh bước vào phần thứ hai của cuộc đời, cũng là phần thứ hai của cuốn sách anh viết. Sự mập mờ đầy thi vị giữa các nhân vật và tình huống, cũng như văn phong đẹp đẽ giàu hình tượng khiến cho “Vì tình yêu phù phiếm” có sức lôi cuốn mạnh mẽ với người đọc. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Ngọc Thuần ghi tên mình trong thể loại tiểu thuyết, sau một loạt các truyện dài được đông đảo đọc giả yêu thích như “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”, “về cô gái này”, “Cơ bản là buồn”..